Cái gáy của mẹ tôi

 On Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014  

Khi đọc các bài văn tả về mẹ, tôi thấy người ta hay tả về người mẹ với những đôi tay tảo tần đặc biệt, thô ráp, khô sần và cháy nắng. Nhưng đối với tôi, có lẽ phía sau gáy của mẹ lại làm tôi ám ảnh hơn cả, bởi những dấu vết của năm tháng vất vả đã in hằn lên đó và cả những cơn đau kéo dài nơi vai gáy khiến mẹ chẳng thể nào ngủ yên suốt những năm tháng qua.
Cái gáy của mẹ tôi
Trong trí nhớ non nớt của tôi khi còn nhỏ,  mẹ là người xinh đẹp nhất trần đời. Gương mặt nhẹ nhàng, hiền hậu với chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần. Bà ngoại tôi vẫn bảo: "Mẹ mày có cái cần cổ đẹp nhất trong đám gái làng, đúng cổ kiêu ba ngấn đây". Tôi nghe xong về hỏi mẹ "cổ kiêu" là gì hả mẹ, mẹ chỉ cười mà không nói một câu. Cho đến bây giờ khi nhìn lại những bức ảnh cũ ngày ấy vẫn thấy mẹ đẹp, đẹp hơn cả con gái bây giờ vì mẹ mộc mạc mà duyên dáng quá. Nhưng tôi cũng hiểu vì sao mẹ chỉ cười không nói, bởi đằng sau nụ cười của mẹ là một khoảng buồn vô tận không thể gọi tên.

Dạo ấy xí nghiệp của bố tôi giải thể. Từ một người công nhân có công việc tương đối ổn định bỗng dưng trở thành người không công ăn việc làm, không nhận được đồng lương ổn định dù cũng chỉ ba cọc ba đồng như trước nữa. Đứng trước tình hình kinh tế gia đình sẽ gặp nhiều khó khăn, mẹ tôi quyết định bán đi một nửa đàn gà, lấy tiền làm vốn mua buôn hoa quả từ làng vào thành phố bán rong. Còn bố, tạm thời ở nhà chăm mấy luống rau phụ mẹ để mỗi sáng mẹ cắt rau từ vườn thêm vào gánh hàng hoa quả buổi sáng kiếm thêm mấy đồng lãi. 

Cứ thế mà đã gần hai mươi năm kể từ cái ngày mẹ quẩy đôi quang gánh trên vai đi dọc khắp phố phường, dưới tiết trời nắng nóng như đổ lửa của tháng Sáu, cho đến những ngày mưa phùn giá rét vào độ giáp Tết. Ngày nào mẹ cũng đi, mẹ chỉ đội cái nón chứ chẳng chịu bịt khăn để che nắng như nhiều người khác. Tôi hỏi thì mẹ bảo: "Ôi dào, còn đẹp với ai nữa. Với cả, che kín mặt kín miệng thì rao làm sao to được, để lộ cái mặt ra buôn bán nó tin tưởng thuận lợi hơn con ạ". Tôi nghe mà không biết nói gì hơn, nhưng nhìn cái gáy của mẹ mà xót xa quá. Đã từ bao giờ, cái gáy ấy không còn trắng ngần mềm mại mà dọc ngang những vệt chai sần, những vết thâm sạm nắng. Những đốm nâu cháy nắng bắt đầu lấm tấm xuất hiện như những hạt vừng rơi trên bãi đất màu nứt nẻ. Đêm đến, mẹ vẫn bị hành hạ bởi những cơn đau âm ỉ vùng vai gáy bởi đôi quang gánh nặng trĩu trên bờ vai. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại tranh thủ ngồi đấm bóp cho mẹ, dù mẹ vẫn khen đỡ mỏi hơn bao nhiêu, nhưng tôi hiểu những cơn đau ấy sẽ chẳng bao giờ chấm dứt hoàn toàn. Mỗi độ trở trời, cơn đau lại nhức nhối như một cái máy dự báo thời tiết chính xác đến từng ngày, khiến mẹ đêm trở mình qua lại mãi mà chẳng thể ngủ sâu giấc.

Vất vả như thế, đau mỏi như thế mà mẹ vẫn cười...Sắc đẹp đã đi theo những tiếng rao ngân dài trên đường phố, phai đi theo những cơn nắng hạ bỏng rát và cả những trận mưa trái khoáy khi chuyển mùa...
Những ngày gian khó trôi qua, mẹ đã dạy cho tôi biết thế nào là sự cố gắng vượt lên hoàn cảnh của một con người bé nhỏ, thế nào là sự hy sinh hết mình vì con cái, gia đình.
Để tôi hiểu rằng, mỗi ngày trôi qua đều cần phải cố gắng, vươn lên và lạc quan.
Dù chúng ta có đau khổ đến đâu, cũng nhất định không được bỏ cuộc.

   Khải Vy

Cái gáy của mẹ tôi

Nguồn: duongngo.com

                                                                                                               

Bài viết liên quan:

Chia sẻ lên mạng xã hội | Về trang chủ | Tên miền | Tải máy ảo | Thủ thuật | SEO
Cái gáy của mẹ tôi 4.5 5 Unknown Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014 Cái gáy của mẹ tôi - Tản Văn trên DuongNgo.com Khi đọc các bài văn tả về mẹ, tôi thấy người ta hay tả về người mẹ với những đôi tay tảo tần đặc biệt, thô ráp, khô sần và cháy nắng. Nhưng ...


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Hoan nghênh bạn để lại bình luận, nhưng đừng spam nhé :p Xem điều khoản

IELTS | TOEIC | TOEFL | OneDrive Unlimit | Bao súng da thật | Bao còng số 8

Back to top