Hiển thị các bài đăng có nhãn VanHocMang. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn VanHocMang. Hiển thị tất cả bài đăng

Con đường phía trước bạn không đi một mình

 On Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016  

Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình, đặc biệt khi đã trưởng thành, có người yêu, có gia đình, có con… Nhưng trước khi lựa chọn, phải chăng nên nhìn người bên cạnh đã?
Hôm qua tôi vừa đi Grab taxi, anh tài xế là một người trẻ, tầm 36 -37 tuổi, anh rất vui tính. Suốt đoạn đường anh kể về những công việc mình đã làm, về những chuyện mình đã trải qua. Sau đó anh nói về công việc hiện tại của mình: “Anh bây giờ thấy rất thoải mái, muốn chạy thì chạy, không thì thôi. Giá cả cũng có ghi rõ hết rồi nên mình chẳng phải mất công cò kè với khách. Ai vui thì mình nói chuyện, không ưa thì mặc kệ, chở đến nơi rồi thôi, cũng chỉ gặp một lần, chẳng cần bận lòng hay ghét bỏ gì.

Khát khao một hạnh phúc

 On Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015  

Khát khao một hạnh phúc
Trời đã nhá nhem tối. Nền trời chẳng còn màu xám tro nữa, thay vào đó là một tấm chăn dầy đen kịt. Sương xuống, phố bắt đầu lên đèn, có một cậu bé ngồi co ro bên lề đường. Chiếc áo sơ mi cộc kẻ ca rô đã trở nên cũ kĩ và bạc màu theo thời gian, những đường chỉ sứt ra ở một bên cầu vai. Mỗi lần có một cơn gió lạnh thổi qua là tấm thân gày gò mảnh dẻ của cậu bé lại rung lên. Trên đường dòng xe vẫn đi lại tấp nập, ồn ào...

Chuyện cái bóng đèn, Khu tập thể và Trăng

 On Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015  

Phố đã lên đèn từ lâu…
Rời khỏi văn phòng ngột ngạt mùi điều hòa, gã chạm vào thu. Những cơn gió mang trong mình cái lạnh khô hanh đã trườn tới, mang theo đủ thứ mùi phố xá, xộc thẳng vào hai cánh mũi đang phập phồng hít lấy hít để khí trời của gã. "Ít ra còn dễ chịu hơn mùi điều hòa nghèn nghẹt đến phát sợ trong cái văn phòng vốn đã chẳng đủ rộng"- gã tự nhủ. Phố lùi lại, dài hơn. Chìm vào màn sương nhạt lạnh.
Chuyện cái bóng đèn
Chiều muộn. Bảng lảng buồn tênh.

Cái gáy của mẹ tôi

 On Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014  

Khi đọc các bài văn tả về mẹ, tôi thấy người ta hay tả về người mẹ với những đôi tay tảo tần đặc biệt, thô ráp, khô sần và cháy nắng. Nhưng đối với tôi, có lẽ phía sau gáy của mẹ lại làm tôi ám ảnh hơn cả, bởi những dấu vết của năm tháng vất vả đã in hằn lên đó và cả những cơn đau kéo dài nơi vai gáy khiến mẹ chẳng thể nào ngủ yên suốt những năm tháng qua.
Cái gáy của mẹ tôi
Trong trí nhớ non nớt của tôi khi còn nhỏ,  mẹ là người xinh đẹp nhất trần đời. Gương mặt nhẹ nhàng, hiền hậu với chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần. Bà ngoại tôi vẫn bảo: "Mẹ mày có cái cần cổ đẹp nhất trong đám gái làng, đúng cổ kiêu ba ngấn đây". Tôi nghe xong về hỏi mẹ "cổ kiêu" là gì hả mẹ, mẹ chỉ cười mà không nói một câu. Cho đến bây giờ khi nhìn lại những bức ảnh cũ ngày ấy vẫn thấy mẹ đẹp, đẹp hơn cả con gái bây giờ vì mẹ mộc mạc mà duyên dáng quá. Nhưng tôi cũng hiểu vì sao mẹ chỉ cười không nói, bởi đằng sau nụ cười của mẹ là một khoảng buồn vô tận không thể gọi tên.

Nỗi đau của chàng Xôi Xéo

 On Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014  

Nỗi đau của chàng Xôi Xéo
Nó chẳng nhớ rõ người ta đã tạo ra nó như thế nào. Nó chỉ biết, đó là vào một ngày của tháng 12, cái lạnh buốt giá của miền bắc, theo chân những cơn gió, đập liên hồi vào những khung cửa kính kêu bần bật.
Nó, cùng với những người bạn khác, nằm trong một cái thúng tối và ấm của một bà lão. Bà lão sẽ đặt cái thúng lên yên chiếc xe đạp cũ kỹ, gói ghém đậy điệm cẩn thận, rồi chở chúng đi.

Người con gái trong mắt anh đâu phải là em

 

Người con gái trong mắt anh đâu phải là em
Nhiều lúc em tự hỏi, có bao giờ anh thật sự coi em là một người con gái chưa, có bao giờ anh nhìn em với ánh mắt tràn ngập yêu thương như với cô ấy chưa. Có lẽ trong mắt anh, em chỉ như một “thằng bạn” nào đó thôi. Điều này làm em đau, rất đau anh có biết hay không?
Trong tình yêu đâu có chuyện ai đúng ai sai, ai thiệt ai hơn, khi yêu người ta nào tính toán được gì. Và em thật ngốc khi đã trót trao con tim mình cho anh. Phải, em biết chứ, nhưng biết phải làm sao khi não bảo ngừng mà tim cứ đi. Trái tim mình đâu phải vô tri vô giác anh à, bảo nó đập nó sẽ đập, bảo nó ngủ yên thì nó sẽ lặng câm. Không, nó dịu dàng và mãnh liệt, nó đói khát và cồn cào, em-  dẫu mạnh mẽ đến đâu thì cũng đơn thuần là một cô gái, làm sao  có thể giữ chặt trái tim thôi thổn thức được đây? Bộ não sinh ra dùng để cho mình nhưng trái tim sinh ra là để cho người khác.  Dẫu biết phía trước là thương đau , là mỏi mòn nhưng trái tim cứ đòi đập, cứ đòi đi.

Yêu đơn phương - giọt mật hay mũi gai

 On Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014  

Yêu đơn phương - giọt mật hay mũi gai
Anh này, nếu có điều kì diệu xảy ra thì em ước sẽ có lúc anh quay đầu lại, nhìn em cười một chút thôi là đủ. Em biết mình thật ngốc khi dành tình cảm cho một người chưa bao giờ nhìn thấy em, chưa bao giờ nhớ về em và chẳng bao giờ yêu em cả. Nhưng em biết phải làm sao khi trái tim em cứ đập lỗi nhịp khi nhìn thấy anh, môi em, mắt em luôn lấp lánh niềm vui khi nghĩ về dáng hình ấy, nụ cười ấy.
Người ta bảo yêu đơn phương là khổ. Ừ, em ngốc, ngốc từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy anh. Để rồi bao ngày phải mỏi mòn chờ trông anh xuất hiện tại con đường quen, góc phố quen trong những chiều hanh hanh nắng.

IELTS | TOEIC | TOEFL | OneDrive Unlimit | Bao súng da thật | Bao còng số 8

Back to top