Nỗi đau của chàng Xôi Xéo

 On Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014  

Nỗi đau của chàng Xôi Xéo
Nó chẳng nhớ rõ người ta đã tạo ra nó như thế nào. Nó chỉ biết, đó là vào một ngày của tháng 12, cái lạnh buốt giá của miền bắc, theo chân những cơn gió, đập liên hồi vào những khung cửa kính kêu bần bật.
Nó, cùng với những người bạn khác, nằm trong một cái thúng tối và ấm của một bà lão. Bà lão sẽ đặt cái thúng lên yên chiếc xe đạp cũ kỹ, gói ghém đậy điệm cẩn thận, rồi chở chúng đi.
Mình đang đi đâu? Nó không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự ghồ ghề của con đường làng mỗi lần xe đạp của bà lão vấp vào một cái ổ gà, cảm nhận được cái buốt giá của sương muối ở ngay bên ngoài lớp thúng ấm áp này. Thế rồi, đường cũng bằng phẳng và êm ái hơn, rồi những tiếng còi xe ồn ã từ bốn phương tám hướng dội vào tai nó. Thi thoảng, cái xe đạp đang đi bon bon bỗng phanh đánh kít, chúng nó bên trong giật chúi về phía trước. Tiếng ai đó cằn nhằn: “Bà già đi đứng thế à?” rồi lại vút đi. À, thế thì là nó đã vào đến thành phố.
Xe đã dừng. Bà lão đặt chiếc thúng xuống. Có lẽ là một góc vỉa hè hay ngã tư đèn đỏ nào đó. Nhưng mọi thứ vẫn tối um trước mắt nó. Cho đến khi nó nghe thấy tiếng nói trong trẻo của nàng:
_ “ U ơi, cho con gói xôi xéo”.
Ánh sáng chói lòa của ngày mới bất chợt tràn vào đôi mắt nó. Khuôn mặt trái xoan với những lọn tóc lòa xòa trước trán và rủ xuống tận vai của nàng, mặc dù trang điểm hơi đậm, nhưng vẫn thật thanh tú.
Bàn tay nhăn nheo của bà lão bốc lấy nó, thả nó vào một lớp lá chuối xanh ngắt. Những lát đậu vàng vàng được bà lão cắt đều thoăn thoắt, rơi lả tả lên người nó như thể những bông hoa được thả xuống đầu tay matador vừa chiến thắng trận đấu bò.
_ Í thôi, u đừng cho hành
_ Nhưng không có hành mất cả ngon con ạ
_ Nhưng con sợ ăn xong để lại mùi, hôm nay con phải gặp đối tác
_ Ừ vậy thôi…. Mà thôi, cứ cho một nhúm vào, không có hành mất cả ngon con ạ
Nàng bật cười, chịu nhường bà cụ ngoan cố. Ừ thì một dúm hành, một ít ruốc, rưới lên một lớp mỡ béo. Cầm gói xôi trong tay, nàng khẽ hít hà mùi thơm ngầy ngậy của nó, bất giác nhớ lại một tháng 7 của nhiều năm về trước, mẹ nàng cũng nhét vào tay nải hai bố con một gói xôi như vậy trước khi lên đường.
_ Phải đó, hãy ăn tôi đi, quý cô duyên dáng của tôi, hãy đưa đôi bờ môi đỏ thắm của nàng lại đây. Ăn tôi đi và để đời tôi được hòa vào đời nàng.
Gói xôi xéo những muốn thốt lên như thế. Trong đầu nó bỗng nghĩ đến mấy câu thơ của Nguyễn Bính: “Tôi muốn mùi thơm của nước hoa, mà cô thường xức bay xa…”
( thế đấy, một gói xôi xéo mà lại còn biết đọc thơ Nguyễn Bính, không thể tin những gì bọn nhà văn viết bạn ạ)
Nhưng phớt lờ những lời yêu đương say đắm của gói xôi, nàng nhét nó vào túi xách, rồ ga phóng đi bởi nàng sắp muộn làm.
Ôi, vội gì, tình yêu giống như miếng chocolate của người tây, phải nhấm nháp từng li từng tí một mới thấy được cái vị ngọt ngào của tình yêu trộn lẫn đường hóa học thấm qua từng giác quan, trong đắng mà lại có ngọt, ấy thế mới là tình yêu.
Gói xôi nằm yên vị trong túi xách của nàng, vừa nghĩ thầm như vậy, vừa đung đưa theo nhịp chạy của nàng. Tiếng điện thoại kêu réo ầm ầm bên cạnh khiến nó giật mình. Tiếng lão sếp quát sa sả trên trên loa. Tiếng xin lỗi rối rít của nàng.
Cái túi xách bị quẳng vội trên bàn. Đồng hồ đã điểm 10 tiếng. Sao nàng vẫn không mở nó ra ăn? Hay nàng đã quên sự tồn tại của nó? Ừ, nàng quên thật rồi. ( nó nói vậy mà trong thâm tâm không ngừng hi vọng, không bao giờ ngừng hi vọng).
12 giờ trưa. Nàng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Bụng đói cồn cào, nàng nhớ đến gói xôi xéo mua hồi sáng còn chưa kịp ăn. Tay run run mở nó ra, nhưng không còn nụ cười rạng rỡ ban sáng. Nàng khẽ nhăn mặt. Xôi có mùi thiu rồi!
_ Xôi có mùi thiu rồi! Ăn làm sao được nữa em. Bỏ đấy, đi ăn pizza với anh – gã đồng nghiệp dụ dỗ
Nàng xấu hổ, vứt tọt gói xôi vào thùng rác. Đi thật luôn.
Nó cũng “đi” thật luôn. Trái tim bằng gạo nếp của nó như tan vỡ thành nghìn mảnh. Nó bỗng nhớ cái thúng ấm áp của bà lão. Nó muốn được quay về buổi sáng đầy sương trên con đường làng đó.
Nhưng, dù là truyện ngắn do một tay thiếu thực tế đến đâu đi nữa viết, thì thực tế vẫn là thực tế. Sẽ chẳng có một phép màu nào giúp nó thoát khỏi cái thùng rác tối tăm, hôi hám này để trở về cái thúng của bà cụ.
Nó nằm im lìm, bất lực trong đó, tựa như con tàu titanic đã chìm xuống đáy biển sâu không còn mong có ngày được trục vớt, lẫn lộn với những thứ rác rưởi thật sự. Chúng quây tròn nó lại, chúng  xì xầm chỉ trỏ nó, chúng chế nhạo nó.
Nỗi đau của chàng Xôi Xéo

Thế rồi thùng rác được chị vệ sinh đổ vào cái thùng rác lớn hơn. Cái thùng rác lớn hơn được bà lao công đổ vào cái thùng rác lớn hơn nữa. Cứ thế, nó chu du qua khắp các thùng rác lớn nhỏ. Cho đến khi ra bãi rác. Tạm biệt thế gian này. Tạm biệt ánh Mặt Trời tươi đẹp và làn gió bấc lạnh buột. Gói xôi nói những lời cuối cùng.
Nhưng kìa, lạ quá. Nó không chết. Một bàn tay nhỏ bé, xương xẩu, bới nó ra dưới muôn vàn rác rưởi. Khuôn mặt lem luốc, bẩn thỉu của thằng bé bỗng sáng rực lên. Nó nâng niu gói xôi xéo trong lòng bàn tay như thể nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian này. Nó khẽ đưa gói xôi lên mũi hít hà. :))

Nguồn: duongngo.com

Bài viết liên quan:

Chia sẻ lên mạng xã hội | Về trang chủ | Tên miền | Tải máy ảo | Thủ thuật | SEO
Nỗi đau của chàng Xôi Xéo 4.5 5 The Duong Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014 Nỗi đau của chàng Xôi Xéo truyện ngắn trên duongngo.com Nó chẳng nhớ rõ người ta đã tạo ra nó như thế nào. Nó chỉ biết, đó là vào một ngày của tháng 12, cái lạnh buốt giá của miền bắc, theo chân...


2 nhận xét :

Hoan nghênh bạn để lại bình luận, nhưng đừng spam nhé :p Xem điều khoản

IELTS | TOEIC | TOEFL | OneDrive Unlimit | Bao súng da thật | Bao còng số 8

Back to top